| Khi ấy, tôi là du học sinh ngành Y năm thứ nhất tại Nhật. Tôi gặp lại anh trong một lần đến thư viện của trường. Đang vội vã trên lối đi nhỏ, tôi đâm sầm vào anh. Nếu không có anh nhanh tay đỡ, tôi đã ngã sóng xoài. Mặt đỏ bừng, tôi vô cùng xấu hổ, lí nhỉ: “Gomennasai” (Xin lỗi). Không ngờ anh lại là thầy giáo môn giải phẫu học lớp tôi.
Chương trình học khá nặng, lại chưa quen môi trường học tập nên tôi tự nhủ phải cố. Tan học, tôi ở lại thư viên đọc sách, rồi chạy sang bệnh viện ở cạnh trường thực hành, để học tiếng Nhật chuyên ngành. Campus Hongo là khu lớn nhất của ĐH Tokyo, ở đó có nhiều sinh viên Châu Á. Chúng tôi được học những vị giáo sư cực kỳ giỏi, nhưng rất nghiêm khắc.
Trở ngại lớn nhất mà tôi chưa vượt qua được là môn học của anh. Lần đầu tiên, nhìn thấy cơ thể người ngâm trong dung dịch, tôi đã nôn thốc nôn tháo. Hôm sau, tôi sợ đến bệnh viện nên xin nghỉ ốm nằm nhà. Chiều hôm đó, anh đến tìm tôi tại ký túc xá. Cứ tưởng anh sẽ quát nạt, nhưng rất dịu dàng anh hỏi tôi: “Em bị ốm thế nào? Sợ thế này sao làm bác sĩ được? Đó mới chỉ là cơ thể chết, sau này, em phải cầm dao giành giật sự sống cho bệnh nhân”.
Tôi được anh quan tâm nhiều hơn các sinh viên khác sau lần ấy. Trước khi đến bệnh viện, anh trao cho tôi mấy viên kẹo ngậm chống nôn. Mùi gừng thoảng nhẹ khiến tôi dễ chịu. Ánh mắt anh như khích lệ tôi hãy cố lên
Ngày nào tôi cũng thức đến hai giờ sáng để vùi đầu với những thuật ngữ y khoa, những thành phần cấu tạo tế bào, những mặt cắt cơ thể …Tất cả tài liệu đều bằng tiếng Anh và Nhật nên thật khó “nuốt”. Tôi gọi môn học của anh là “sát thủ kinh dị”. Chính anh đã khiến tôi mạnh mẽ hơn, giúp tôi học tốt hơn và thấy nó không còn kinh dị nữa. Anh là một trong những giáo sư giỏi và trẻ nhất trường, tận tụy trong những giờ hướng dẫn, với những đường mổ chính xác, quan tâm đến từng sinh viên, truyền cho chúng tôi y đức bằng cả tấm lòng. Tôi ngưỡng mộ, nể phục và yêu quý anh.
Lần đầu tiên, anh đưa tôi đi chơi ở Tokyo. Chúng tôi đứng ở đài quan sát thuộc trạm cao nhất, quan sát Tokyo bằng kính viễn vọng. Tokyo như thu nhỏ trong tầm mắt. Gió lùa lành lạnh, anh choàng lên vai tôi chiếc áo khoác dày còn vương hơi ấm của anh.
Tôi kể cho anh về đất nước mình, về hoa sen, về Hà Nội, về đồng bằng sông Cứu Long với những chiếc xuồng xuôi ngược trên sông rạch chằng chịt…Anh bảo, sẽ sang Việt Nam. Tôi ngạc nhiên khi anh bảo rằng bác sĩ Đặng Văn Ngữ đã từng học ở trường này trong những năm 40. Tôi tròn mắt, anh cười: “Anh phải hiểu nơi em sinh ra chứ?”.
Ngày tháng qua nhanh, tôi hoàn tất chương trình học và về nước. Những kiến thức học được từ anh, từ thực tế công việc giúp tôi cứu chữa nhiều bệnh nhân. Tôi càng yêu nghề hơn. Đã hơn 5 năm tôi chưa gặp lại anh. Bức ảnh tôi và anh chụp ở tháp Tokyo vẫn được đặt trên bàn làm việc. Những kỷ niệm trên đất nước Nhật vẫn luôn trong tôi. Và trái tim tôi vẫn canh cánh nỗi niềm: Có khi nào em được gặp lại anh? | |